Chương 10
Khi Tony rời đi, Gina cảm giác
như chỉ có mình nàng trong cái văn phòng bé tẹo, chật chội. Adam đã bất chấp sự
hiện diện của nàng, khép mình lại hoàn toàn, tỏ ra quên bẵng việc nàng vẫn còn
đứng nguyên đó.
"Adam." Nàng lên tiếng
khi lại gần, mặc xác sự lạnh lẽo thiếu chào đón trong căn phòng. " Có chuyện
gì vậy? Anh và Tony đang nói gì? Sao anh có vẻ giận dữ thế?"
" Giận dữ á?" Anh liếc
nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, vô cảm. " Anh không giận, Gina. Anh chỉ bận
thôi." Để làm rõ quan điểm, anh nhặt tập giấy lên, trải phẳng và kẹp chúng
vào ghim tài liệu.
" Ừ đấy. Quá bận không
nói chuyện với em nhưng không quá bận để tiếp Tony phải không?"
Anh xoay ghế, đặt khuỷu tay
lên tay ghế bọc đệm và chụm ngón tay lại với nhau. Anh nghiêng đầu sang bên,
" Anh trai em tự dưng nhảy ra, anh chẳng biết làm gì ngoài việc tiếp anh
ta. Cũng như anh không còn cách nào khác ngoài gạt công việc sang một bên khi
nghe tiếng cậu bé đó hét lên."
Gina nhún vai và cố mỉm cười.
Chẳng tác động gì đến anh. " Danny rất phấn khích, vậy thôi. Bố mẹ sẽ mua
con ngựa non đó cho cậu bé và cô chị, và đó là làn đầu tiên cậu bé cưỡi ngựa."
" Anh không hỏi lý do nó
hét lên". Adam nói, với cái bút trên bàn. Lơ đãng bấm đầu bút, anh tiếp tục.
" Anh chỉ nói sự ồn ào đó gây mất tập trung. Anh không quen thấy nhiều người
ra vào trang trại. Anh không thích thế."
Giờ đến lượt Gina đỏ mặt với
cơn giận bé xíu vừa nổi lên. Anh nói như kiểu nàng tổ chức diễu hành suốt ngày ấy.
Chỉ một hai người mỗi tuần chẳng là cái gì cả. Hoàn toàn bình thường. Mà nếu
anh ấy ra khỏi nhà kho, hay văn phòng và nói chuyện với họ, có khi anh ấy chẳng
khó chịu đến thế đâu. Thay vào đó anh giữ mình cô độc. Anh luôn luôn bận việc.
Nói chuyện điện thoại, dạo quanh trang trại trên con ngựa của anh, dính chặt
trong văn phòng với khách hàng.
Anh đắm chìm trong công việc
là chuyện tốt, nhưng anh lại không cho nàng cái đặc ân tương tự. Công việc của
nàng cũng quan trọng như cái trang trại của Adam chứ. Mình đã nghĩ ít nhất anh ấy
cũng tôn trọng nó.
Chẳng ích gì khi cãi vã với
người mà nhìn mặt rõ ràng là đang muốn gây sự. Nàng thực sự không muốn gây chiến
với anh chút nào. Nàng chỉ muốn chạm đến anh. Chạm đến Adam mà nàng từng biết
thưở còn là thiếu nữ. Người luôn đấu tranh vì nàng. Người mà nàng biết vẫn còn
khóa kín bên trong anh.
Nên khi lên tiếng, Gina giữ
cho giọng mình có vẻ có lý, bất chất sự le lói của cái mà mẹ nàng gọi là Cơn điên của nhà Torino .
" Em chỉ gặp vài người một
tuần thôi Adam. Họ đến xem tận mắt bầy Gypsy. Em phải quan sát cách họ ở bên lũ
ngựa. Chẳng thể nào tránh được dù em có muốn. Mà dĩ nhiên là em không muốn."
" Anh không muốn những
người này ở quanh đây."
" Em rất tiếc khi nghe thế."
Nàng sẽ không bỏ cuộc. Nàng
yêu anh, nhưng nàng cũng sẽ đứng đờ một chỗ với chữ Mừng anh về nhà khắc trên trán đâu.
Môi anh mím thành một đường mỏng
dính không tán thành.
" Chuyện này không hay đâu Gina."
" Chuyện này?" Nàng
vung tay nhắc lại. " Chuyện này là chuyện gì? Bầy ngựa? Hay những người
đó?"
" Chuyện kết hôn."
Anh nói cụt lủn.
Nàng hơi lui lại một chút vì sức
sát thương của cú đánh đó. Bụng nàng xoắn lại và cơn đau cuộn trong tim nàng.
Nhưng bất chấp nỗi đau, tâm trí nàng vẫn chạy đua. Điều gì đã khơi nên việc
này? Nàng ngẫm lại và tất cả những gì nàng nghĩ được là tiếng hét của Danny bé
bỏng. Rồi điều gì đó đâm sầm vào nàng và nàng cảm giác còn tệ hơn tất cả những
gì từng xảy ra trước đây.
" Là Danny phải
không?" Giọng nàng thì thầm đầy quan tâm. " Tiếng hét của Danny bé nhỏ
đã khơi dậy mọi thứ."
Mặt anh cứng lại, nên Gina biết
mình đã chạm tới sự thật. Nàng đáng nhẽ phải nhận ra. Anh đã mất con trai. Chắc
chắn tiếng hét của đứa bé đã khiến anh đau đớn. Khơi dậy những kỷ niệm về một đứa
bé khác, đứa con anh đã mất mãi mãi.
" Thằng bé không liên
quan gì đến việc này."
" Em nghĩ anh sai rồi."
" Hiển nhiên là em nghĩ vậy."
Anh nói. " Nhưng chẳng sao cả."
" Adam, có sao chứ."
Nàng bước lại gần anh hơn một chút, cơn giận nhất thời của nàng tiêu biến trong
sự cảm thông. " Nghe tiếng Danny làm anh nhớ đến Jeremy."
Nếu có thể hẳn cái quắc mắt của
anh đã lóe lên. Đôi mắt đen chớp nhẹ. Trước khi nàng kịp nói gì khác, Adam đứng
lên nhìn vào mặt nàng.
" Chuyện này không liên
quan đến con anh. Đừng lôi quá khứ vào đây."
" Quá khứ phủ lên mọi thứ
ta đang có." Nàng cãi.
" Có thể trong thế giới của
em thì vậy, nhưng quá khứ chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả."
Anh nhìn nàng và Gina biết anh
thực sự tin lời nói dối đó. Nhưng nàng cũng biết sự thực. Nàng biết khi nghe thấy
tiếng hét vui sướng của Danny, điều gì đó đã trỗi dậy trong anh. Điều anh vẫn
giấu kín trước mắt mọi người.
" Không phải vì cậu bé
đó. Mà vì thỏa thuận chúng ta đưa ra. Anh nhận thấy chúng ta đã có giao ước,"
anh nói, đôi mắt lạnh lẽo như mọi khi, từng câu chữ vô cảm như máy tính. " Cái giao ước mà, chắc chắn em sẽ công
nhận rằng anh đã cố hết sức để hoàn tất."
" Đúng rồi" nàng rít
lên, gắng lờ đi hơi nóng đang dâng lên vì nhớ lại những đêm trôi qua trong vòng
tay anh. Nếu mà nàng không dùng biện pháp tránh thai, chẳng hề nghi ngờ gì là
nàng đã mang thai rồi. Mẹ nàng lúc nào cũng nói họ có giống tốt nhất, và trời
biết Adam đã dành hết những gì anh có vào việc tạo ra đứa trẻ họ đã nhất trí.
" Anh đã cố gắng. Cũng
như em vậy." Nàng nhanh chóng chỉ ra.
" Chính xác."
Có phải ánh mắt anh ấm lên một
chút không? Có phải anh cũng đang nghĩ đến những đêm họ bên nhau chăng? Hay chỉ
là trí tưởng tượng do ao ước của nàng dựng lên?
" Nhưng", anh lên tiếng
gây chú ý lần nữa, " vì chúng ta đã kết hôn hơn hai tháng mà em vẫn chưa
có thai, chắc đã đến lúc cân nhắc lại thỏa thuận."
" Gì cơ?" Nàng không
mong đợi điều này. Chưa bao giờ nghĩ Adam sẽ đào thoát khỏi cái giao ước hứa hẹn
sẽ cho anh mảnh đất anh khao khát chết đi được. Nhưng nếu anh muốn giải phóng,
thì nàng sẽ làm được gì? Rõ ràng là nàng chưa thể khiến anh cởi mở chút nào. Vậy
nàng nên thu dọn và cuốn gói về nhà ư? Quên đi khoảng thời gian ở đây? Với anh?
Cố Thử sống tiếp?
Tạ ơn Chúa.
Như thể cần thêm không gian để
trò chuyện, Adam đi ngang qua nàng và bước vào bóng mát trong nhà kho. Hỗn hợp
mùi của ngựa, gỗ mới và cũ trộn lẫn tạo bầu không khí dễ chịu. Nàng đi vào cùng
anh và nhìn anh chăm chú ngay cả khi anh quay đầu ngắm khoảng sân ngập nắng bên
kia cánh cửa.
" Anh muốn kết thúc thỏa
thuận?" nàng hỏi, hơi nhăn mặt vì giọng mình quá nhỏ, quá miễn cưỡng.
" Anh có muốn em cũng sẽ không đồng ý."
Dĩ nhiên nàng nên làm thế. Người
phụ nữ thế nào lại muốn sống cùng người không hề cần mình? Lòng tự trọng của
nàng đâu rồi? Niềm tự tôn của gia đình Torino
nữa? Nhưng khi chừng đó câu hỏi xuất hiện trong đầu, nàng đã thầm trả lời.
Lòng tự trọng của nàng đã bị
tình yêu chiếm chỗ. Nàng không có cách
phản kháng, Gina thầm bao biện. Người ta không thể chọn mình sẽ yêu ai. Nàng đã
yêu Adam gần hết cuộc đời. Đôi lúc, nàng tưởng như mình sinh ra để yêu anh. Và
quãng thời gian bên anh vài tháng gần đây chỉ càng xác nhận thêm cảm giác của
nàng.
Tuy nhiên, nàng không phải đồ
đần. Nàng biết anh không hoàn hảo. Nói trắng ra là còn khuya. Anh không phải
người dễ chung sống, nhưng anh không hề ác độc hay cố tình xấu tính. Thi thoảng
nàng bắt gặp bóng đen của sự tổn thương trong mắt anh, còn nụ cười thậm chí hiếm
hoi hơn thế cũng đủ làm tan chảy trái tim nàng, bất chấp nàng cố hết sức để trụ
vững.
Không hoàn hảo, không hề.
Nhưng với nàng anh luôn luôn hoàn mỹ.
Đó không phải là tình yêu sao?
Anh nâng mắt nhìn nàng chằm chằm
cả một lúc lâu. Nàng ước chi mình đọc được suy nghĩ trong đôi mắt ấy. Nhưng anh
quá giỏi ngụy trang. Một nhà đàm phán kinh doanh quá giỏi khiến không đối thủ
nào có thể hiểu rõ.
Nhưng cuối cùng anh lên tiếng.
" Không, anh không muốn kết thúc thỏa thuận."
Gina thả lỏng mình trong một
hơi thở chậm và sâu, đồn thời sự lo âu lại rình rập, sẵn sàng nhảy xổ vào.
" Được rồi." Nàng
nói. " Thế anh đang nói muốn nói gì?"
" Anh nghĩ chúng ta sẽ
quan tâm đến việc xem xét lại thỏa thuận, chỉ vậy thôi," anh trầm tĩnh
nói. " Em vẫn chưa có thai…"
" Mới có hai tháng tí ti
thôi mà." Nàng cãi.
" Ừ. Nhưng nếu cần đến một
hai hai năm thì sao?"
Nàng không nói gì, dù bên
trong nàng biết thừa mình chẳng có vấn đề gì cả. Ở bên Adam càng lâu nàng càng
có nhiều cơ hội hiểu anh, làm anh nhận ra rằng họ bên nhau sẽ tốt đẹp như thế
nào.
" Anh muốn nói" Adam
lên tiếng, vuốt tóc trước trán ngược ra sau, " là anh nghĩ chúng ta nên đặt
ra thời hạn cho những nỗ lực này."
" Nỗ lực?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét